Mình 35 tuổi. Mình có bằng Thạc sĩ. Mình đang làm công việc đúng trình độ và mức lương mong muốn. Mình có một gia đình nhỏ. Mình có nhà và có xe. Cuộc sống của mình thoải mái và đầy đủ. Ở thời điểm hiện tại, mình không cảm thấy có điều gì trong cuộc sống có thể làm khó mình cả.
Cũng là mình. Mình đang điều trị trầm cảm. Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy sức khỏe là vô giá vì không có sức khỏe, mình không còn học tập và làm việc được như trước. Mình bị chuẩn đoán có biểu hiện suy nhược thần và mất ngủ trong một thời gian khá dài mà không để ý điều trị.
Cả hai điều trên đều là kết quả của những năm tuổi trẻ không ngừng khát vọng và đam mê luôn vươn lên bản thân của mình.
Mình tự hào không? Có chứ.
Mình có thấy đủ không? Chưa bao giờ. Và đây là lời nguyền dành cho mình. Mình không biết đủ. Mình luôn có mong muốn mới. Cũng chính vì vậy, mình chưa bao giờ cảm thấy mình đang đứng vạch đích và cảm thấy hạnh phúc. Mình luôn cảm thấy mình đứng ở giai đoạn “chuyển giao.” Và vì thế, mình chưa có quyền được thỏa mãn và vui vẻ.
Tại sao tâm lý này lại giết chết mọi thú vui và cân bằng mà cuộc sống mang lại cho mình?
Bài học quá khứ đã cho mình thấy là mình chưa bao giờ đứng yên một chỗ. Và vì thế, tương lai tốt hơn luôn đến với mình. Vậy tại sao trong thời điểm hiện tại, mình không chấp nhận rằng tương lai rồi cũng sẽ tốt thôi, xoắn làm gì?
Còn người có một cái đầu biết suy nghĩ. Và cũng chính cái đầu đó dành 50% thời gian mỗi ngày để phân tích và nói với chúng ta những điều chúng ta không nên nghe theo nó. Đó là: ngày mai sẽ ra sao? Chúng ta có sung sướng như người A, B, C này không? Tình yêu liệu có đến với chúng ta? Chúng ta vô dụng chăng?
Lúc mình bệnh, là lúc mình an yên nhất. Còn lúc mình khỏe, mình luôn cảm thấy bất an.