Nhà mình ở quận Gò Vấp. Từ nhà đi làm hằng ngày phải đi qua con đường Thích Quảng Đức, băng ra Phan Xích Long, leo lên cầu Hoàng Hoa Thám, tạt tạt vô Mạc Đĩnh Chi. Có Khi mình sẽ chọn đi ngang qua chợ Tân Định để mua đổ ăn sáng, rồi nương theo Hai Bà Trưng để đến công ty. Đường về thì phải chạy qua Võ Thị Sáu hay Đinh Tiên Hoàng tùy tình hình xe cộ. Khi nào có lớp dạy thêm buổi tối thì mình chạy qua phía Bình Thạnh.
Chiếc bánh mì “khao khát về một sự thay đổi”
Trong suốt những năm tháng đi qua đi lại những con đường này, mình đã bao lần chứng kiến con tim mình thổn thức, hy vọng, rồi thất vọng tan nát vì những khát khao cháy bỏng trong lòng mình về chuyện đi du học, kiếm nhiều tiền hơn, thành công hơn, và hạnh phúc hơn trong tình cảm.
Nó dằm trong tim mình đến nỗi đã 6-7 năm trôi qua, dù mình đã có hết mọi thứ mình mong muốn lúc đó, mỗi lần mình về thăm nhà, mua bánh mì hay chạy xe máy dọc những con đường này, cảm giác nghẹn ngào quen thuộc, mùi đất nóng và hương cây xanh, hình ảnh hàng quán thân quen kia luôn gắng liền với một nỗi lo về một tương lai mù mịt không biết đi về đâu. Tất thẩy những cảm quan, ký ức, cảm giác đó ùa về cùng lúc. Mình như sống lại những ngày tuổi trẻ. Không phải vì đó là những ngày thật đẹp. Đó là những ngày trái tim mình chưa bao giờ biết sống ở hiện tại. Chiếc bánh mì pate dù có ngon mình cũng không để ý. Hàng cây lá dù có tươi mát mình cũng làm ngơ. Nhịp sống tươi vui dọc bên đường chưa bao giờ làm cho mình dừng lại quan sát.
Mình cám ơn những ngày tháng gian nan đó, nhưng cũng thấy thật tiếc vì chúng trôi qua mà chưa bao giờ có được sự trân trọng và ngắm nhìn của mình.
Vòng xoay của sự công nhận và chịu đựng
Dưới tiêu chuẩn mà xã hội đặt ra cho một người giỏi và thành đạt, mình không đạt một điểm nào. Nhưng mình biết mình sẽ giỏi những gì mình muốn làm. Và thường những gì mình muốn làm thì không ai hiểu và ủng hộ. Mình thường sống trong một nỗi cô đơn, và thường hứa lòng rằng “khi nào tôi thành công, họ sẽ thấy. Và khi đó tôi có quyền hạnh phúc và tự hào về con đường mình đã chọn.”
Điều đó cũng có nghĩa là nếu mình chưa thành công thì mình chưa có quyền được hạnh phúc!?
Phải chi mà lúc đó mình có thể nghĩ rằng “trước sau gì mình cũng đi con đường mình chọn dù có ai thấy hay công nhận hay không. Vì mình có đi nên mình sẽ có đến. Nên mình cứ tự hào và hạnh phúc trên mỗi bước đi này!”
Được công nhận bởi người khác hay bởi xã hội là cái gì đó mà chúng ta luôn khao khát một cách cháy bỏng nhỉ? Nhưng xã hội hay những người khác đó chưa bao giờ dạy cho chúng ta ý nghĩa của thành công dành cho riêng mỗi người là khác nhau.
Lúc đó mình không biết rằng khao khát thay đổi không có nghĩa là phủ nhận con người hiện tại của mình. Và vì thế, khao khát đã trở thành một sự chịu đựng. Mình phải chịu đựng hiện tại mình không mong muốn, chịu đựng con người còn nhiều thiếu sót và thất bại của mình, chịu đựng những thói quen tiêu cực của bản thân. Lúc nào mình cũng phủ bỏ hiện tại để mong ngóng một sự thay đổi. Mà sự thay đổi phải cho mình cái mình được công nhận nha. Nếu không thì chưa gọi là thay đổi đâu!
Mình đã đối xử với cuộc sống nhưng năm tuổi trẻ đó như một sự chịu đựng…
Chiếc xe máy đưa tuổi trẻ đi đến chốn hoang đường
Mình nghĩ lại thời gian đó, mình đã không ngừng tiến lên phía trước đó chứ. Trên chiếc xe máy thừa hưởng của mẹ, mình đã hằng ngày chạy ra đường và mong được “trưởng thành.” Thật khó để đi trên một con đường mà không ai có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình. Mình đã muốn những sự thay đổi mà mình có nó sẽ tốt cho mình. Ví dụ đi du học như ai kia sẽ tốt cho mình. Làm việc ở cty lớn như ai kia sẽ tốt cho mình. Có người yêu như ai kia sẽ tốt cho mình.
Mình còn không biết cái gì là tốt cho mình nữa. Mình FOMO quá mà!
Mình không biết rằng những nhu cầu nội tại thật sự phù hợp với mình sẽ giúp mình không cần so sánh hay tưởng tượng bản thân là một người khác, trong một hoàn cảnh khác. Lúc đó cái mình có nhiều nhất tuổi trẻ và thời gian. Mình tha hồ khám phá nhiều thứ trong khả năng của mình. Có một cuộc sống an toàn, ít lo nghĩ vì mình có gia đình ở cạnh bên. Vậy mà mình lại luôn trong trại thái tâm lý mệt mỏi, chán nản, tiêu cực. Hy sinh các mối quan hệ thân thiết vì nghĩ rằng mình sẽ gặp những người khác hiểu mình hơn.
Bây giờ mình biết mình cần gì. Mình muốn có thời gian ăn kem, đi dạo mát. Nói chuyện xàm về triết lý cuộc đời. Mình muốn có người nói chuyện xàm với mình. Mình muốn đọc một cuốn sách cho mình những chuyến phiêu lưu mới trong tâm hồn.
Tuổi trẻ của mình có lúc biến hoang đường thành huy hoàng mà đôi khi, cũng thật khô khan quá.
Quán cà phê nghỉ chân chốc lát vì tôi xứng đáng
Có lúc mình luôn cho rằng mình không xứng đáng để có được một tương lai tốt đẹp như mình khao khát. Có thể vì mình lười, mình chưa hành động gì hết. Có thể vì mình không có năng lực như mình nghĩ…
Nhưng cũng có những khoảnh khắc mình không dám nhìn vào những sự chênh lệch của khao khát và hiện tại của mình. Mình cứ đi thôi, cứ làm thôi. Ừ thì thất bại đập vào mặt bộp bộp. Nhưng mình luôn thấy sau những thất bại, mình đã tốt hơn khi mình chưa bắt đầu. Mình đã tự tin hơn với lần tiếp theo. Từ từ thất bại nó cũng không theo mình nữa. Vì thế mà mình ngang hàng với những khát khao của mình.
Mất bao lâu để đứng ngang hàng với khát khao quá lớn lao của tuổi trẻ. Trên dưới 10 năm.
Bây giờ mình học được thời gian tuy có hữu hạn thật, nhưng nó sẽ là thước đo quan trọng cho những việc mình muốn. 2-5 năm cho một sự thay đổi lớn là bình thường. 10 năm cho một sự thay đổi ngoạn mục là có thể. Nếu mình có 10 năm, mình luôn có đủ thời gian để thay đổi. Và mình không ngại khao khát nữa.
Mình cũng không có những khao khát “không ngang hàng” như khi trẻ nữa. Cái nghiệt ngã của thời gian là mình già dặn và khó chịu hơn với những khao khát của bản thân. Mình bây giờ không phải nhìn cái gì cũng nghĩ mình muốn thứ đó và tưởng tượng rằng có chúng mình sẽ hạnh phúc hơn. 10 năm đủ cho mình quan sát rằng hạnh phúc không đứng sau những khao khát có thể thành sự thật. Mà thật chất nó đến sự thay đổi, an yên, hạnh phúc từ bên trong tâm hồn của mình.
Trên đây là những lời nhắn nhủ cho tuổi trẻ của mình!